Bing Bing Kute

Thursday 21 March 2013

Tuần 39: Then you little angel came into our lives


Bing Bing yêu dấu nhất trên đời của mẹ, 

Những tuần cuối này là những tuần thật chan chứa những xúc cảm. Ba mẹ dường như không lúc nào không nghĩ đến con, không mong gặp con, không mòn mỏi được ôm con trong lòng trong niềm hạnh phúc không kiềm chế nổi. Ba mẹ càng mong con thì thời gian trôi dường như lại càng chậm chạp từng giây. Ba thấy mẹ sốt ruột quá rồi, nên ba hàng ngày take mẹ on dates, đi ăn fine dining, đi ăn vặt, đi chơi, đi hẹn hò, mua hoa tặng mẹ như những đôi tình nhân sinh viên vậy. Ba mẹ làm mọi thứ mà khi có Bing Bing rồi ba mẹ không có hoặc rất ít cơ hội làm nữa. Mẹ đã được ba đồng ý ba đưa mẹ hàng chiều đi ăn vặt, những món chẳng bổ béo gì nhưng ngon ơi là ngon. Hàng ngày ba nấu cơm, ba làm sữa chua gia truyền đời đầu cho mẹ ăn. Ôi, sao những ngày tháng này lại ngọt ngào đến thế! Hàng tối ba vẫn nói chuyện với Bing Bing yêu qua cái bụng của mẹ và hàng đêm mẹ vẫn mất ngủ vì Bing nghịch quá. 

Ngày 15 tháng 3 năm 2013, Bing Bing của mẹ tròn 38 tuần, ba mẹ sung sướng đến viện siêu âm để gặp Bing Bing, hy vọng tuần này con được 3kg. Ba mẹ mừng rỡ vì Bing của mẹ có vẻ thích ăn vặt hay sao mà được 3.1kg. Bác sỹ hẹn mẹ tuần sau quay lại khám tiếp, mọi thứ vẫn bình thường. Ba mẹ chuẩn bị ra về, ba sẽ lại làm cho mẹ một bộ ảnh tuần 39 nữa. Rồi 1 cô y tá hỏi mẹ "Diễm Hằng đã chạy monitor chưa em?", thế là mẹ vào chạy máy 20 phút cho phải lệ vì tuần nào cũng chạy & vẫn bình thường tốt đẹp. Nhưng lần này mẹ thấy máy kêu tít tít liên tục. Y tá gọi bác sỹ vào đọc tâm đồ và nói tim thai có phần hơi nhanh 160l/ph, mẹ nên đi lại rồi chạy lại máy. Lần 2 máy kêu tít tít nhiều hơn và mẹ bắt đầu lo lắng. Bác sỹ lại vào và nói 170l/ph rồi, rằng mẹ nên đi ăn trưa nhanh rồi quay lại chạy máy khác. Mẹ ăn như không ăn, rồi máy chạy vẫn tít tít liên tục. Ba ngồi cạnh mẹ, cứ nhìn chằm chằm vào cái máy. Mẹ cứ phải nhìn vào nét mặt của ba để đoán xem tim thai đang chậm hay nhanh dần. Ba không muốn làm mẹ lo lắng nên cứ nhẹ nhàng "Hít sâu thở đều đi em, đừng lo lắng gì, đang tốt rồi." Máy vẫn tít tít liên tục, bác sỹ lại vào và nói mẹ nên nhập viện vì tim thai lên 180. Mẹ xin đi lại 1 lát để chạy nốt một lần nữa trước khi quyết định. Tim thai con lên 190, bác sỹ quyết định mổ cấp cứu. 1 cô y tá đưa mẹ bộ đồ bệnh viện và nói mẹ thay ngay. 1 cô khác dẫn ba đi làm thủ tục giấy tờ nhập viện. Ba mẹ chỉ kịp nhìn nhau trong giây lát, ba mỉm cười nhẹ nhàng và nói "Sẽ không sao đâu, em yên tâm, sẽ không sao đâu" nhưng trong mắt ba đầy sự lo lắng. 

Người ta bảo mẹ để lại trang sức và điện thoại. Mẹ chạy vụt ra phía hành lang và gọi điện cho bà ngoại "Mẹ ơi, bác sỹ quyết định mổ." Bà ngoại đang ngủ trưa giật nảy người "Ngay bây giờ hả con?? Mẹ vào luôn bây giờ đây." Mọi thứ diễn ra quá nhanh, mẹ cần 1 vài giây để ổn định lại tinh thần và nước mắt mẹ rơi... Mẹ không sợ những gì sắp diễn ra. Mẹ đã nghĩ, ngày hôm nay ư? mấy tiếng nữa thôi là mẹ đã có Bing Bing ư? Mẹ lau nước mắt, thở hắt một cái thật mạnh và đến phòng gây tê tiền sản. Mẹ không thấy ba nữa, mẹ không thấy ông bà ngoại đâu, mẹ bước vào một mình, nếu nói không sợ hãi thì là mẹ nói dối quá vì mẹ chỉ có vài phút chuẩn bị tâm lý, nhưng ngay khi nỗi sợ hãi chớm đến trong suy nghĩ, mẹ đã lẩm nhẩm "Bing Bing yêu của mẹ, tiếp sức mạnh cho mẹ, Bing Bing ơi."

Trong phòng mổ quá sáng, mẹ không nhìn thấy ai với ai cả vì họ đều đeo khẩu trang, mẹ chỉ biết có rất rất đông người xung quanh, người tiêm, người truyền, người vệ sinh, người chuẩn bị dụng cụ lẻng xẻng và mẹ chỉ biết gọi Bing Bing trong đầu, chỉ biết lạy trời lạy phật cho 2 mẹ con mình vượt qua nốt cửa ải khó khăn này. Mẹ chẳng hiểu nó gây tê kiểu gì mà mẹ vẫn cảm nhận được từng nhát đau đớn. Mẹ phải hét lên vì đau chết đi sống lại và điều cuối cùng mẹ nhớ là bác sỹ kêu lên "thêm morphine, thêm morphine!!!" Mẹ nghe thấy tiếng con khóc, và nước mắt mẹ chảy ra nhòe nhoẹt, người ta bảo mẹ "Nhìn con gái này, 3.2kg, trắng trẻo, khóc to." Nhưng mẹ không nhìn thấy gì cả, cứ nhòe hết cả, mẹ hạnh phúc là con bình yên rồi mẹ chìm vào giấc ngủ...

Tỉnh dậy, mẹ xin xỏ không biết bao nhiêu lần để người ta cho mẹ lên với con sớm 1 tiếng. Nằm trên cáng, mẹ thấy ba và con ở trong phòng, ba nói "Bing Bing đây mẹ Mèo ơi, 2 mẹ con giỏi quá, mẹ Mèo cố lên em." Mẹ nhìn con và mẹ rơm rớm. Con ngủ ngoan quá... Con như một thiên thần bé nhỏ... Rồi mẹ lại thiếp đi...

Một tuần trong viện quả thực là những ngày dài vô tận. Ba thức trắng cả tuần để chăm con và mẹ. Ngày nào ba cũng nói ba yêu mẹ, ngày nào ba cũng ngắm Bing Bing và nói ba thương con. Tưởng mọi chuyện khó khắn đến thế này là kết thúc. Rồi người ta nói con với mẹ khác nhóm máu, và lại có chuyện. Ở lại viện thêm 2 ngày thức trắng, mẹ hoàn toàn kiệt quệ. Ba cũng thế nhưng ba là người đàn ông dù có khó khăn đến không tưởng tượng không chịu đựng nổi thì ba vẫn luôn ở đó đến cùng, an ủi mẹ và lặng lẽ vượt qua. 

Ngày hôm nay, mọi việc đã mã đáo thành công. Mẹ ôm con về nhà trong niềm sung sướng gấp vạn lần những gì mẹ từng tưởng tượng. Con à, 9 tháng gồ ghề nay cũng phẳng lặng. Giờ mẹ ngồi đây, nghe bài hát ru con vẫn thường thích khi còn trong bụng mẹ, nhìn con ngủ ngoan trong cũi, nhìn ba nằm nghỉ nhẹ nhõm, mẹ đang là người mẹ, người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này. Ngủ thật ngon nhé chồng và con yêu. Chúng mình cuối cùng đã thành công... thật rồi.

Giờ là trang mới của gia đình bé nhỏ chúng ta, đúng như ba nói "overwhelmed but extremely happy".


1 comment: