Bing Bing Kute

Friday 29 November 2013

Month 8: Can't ask for more

Con gái thân yêu, yêu dấu của mẹ,

Trời Auckland đang vào đầu hè, sáng se lạnh, trưa nắng nóng rồi tối lại mát dịu. NZ vào hè có vẻ thân thiện hơn cái giá rét khi mình mới sang con nhỉ? Trời thường rất xanh và trong, mẹ hay nằm trong nhà nhìn ra ngoài ban công thấy mây trắng bay nhanh lắm.

Mồng 1 tháng 11, ngày mà ngôi nhà này chính thức thuộc về mình, ba mẹ cứ nhắn tin chí chá qua lại trong sự sung sướng vô bờ bến. Nhà mình thật quá tuyệt vời, mẹ chỉ biết thế. Mẹ có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ rằng mình đã từng sở hữu 2 căn nhà khi mẹ còn quá trẻ như thế này, mẹ cũng chưa dám mơ là sẽ có 1 ngôi nhà 3 tầng, 3 phòng ngủ, có cả gara trong nhà, lại là nhà mặt phố, ngay trung tâm, mọi thứ thật đúng là 1 giấc mơ thành hiện thực.

Con gái yêu, mẹ muốn con biết rất nhiều điều, mẹ muốn con biết rằng, mọi việc ba mẹ làm đều vì con. Tuy ba không nói ra bao giờ, nhưng mẹ biết rằng, rời bỏ sự nghiệp ở VN khi đang trên đà phát triển quá tốt, xây dựng được uy tín cao trong ngành NH, vị trí & lương không nhiều người với tới, đó là điều vô cùng khó đối với 1 người đàn ông. Vậy mà ba đã bỏ lại hết những điều rõ ràng và chắc chắn ấy để cùng mẹ mạo hiểm nơi đây, 1 thị trường việc làm quá khó. Thế mới thấy ba con không chỉ là 1 người đàn ông tự tin mà còn rất dũng cảm và trên hết là đặt tương lai của con trên mọi thứ khác.

4 tháng trời chân ướt chân ráo, khó khăn không thể nào kể hết. Đôi lúc sự hụt hẫng và sự khó khăn của cuộc sống khiến ba mẹ chỉ biết ôm con mà lấy lại niềm tin & sức mạnh. Mẹ lại muốn Bing biết rằng, khó khăn chỉ làm tăng thêm giá trị của thành công. Giờ đây, khi mẹ ngồi trên chiếc giường của mình, trong ngôi nhà của mình, hàng tuần không phải đau đáu vì trả tiền thuê nhà, mẹ rất trân trọng những tháng ngày vất vả ấy. Giờ đây, khi ba đã có được công việc mơ ước - CEO ANZ tương lai của một quốc gia - ba mẹ rất trân trọng bao tháng ngày apply, phỏng vấn xin việc, bao lần thất vọng tràn trề... nhìn con cười mà nước mắt chảy ngược vào trong tim mà vẫn cứ phải bước tiếp...

Trong niềm hạnh phúc vô ngần này, ông bà lại sang chơi thăm Bing 1 tháng trời, được đoàn tụ gia đình chia sẻ niềm vui thì niềm vui nhân lên vô hạn. Cả nhà miên man nói mãi về những thành công này, về những ngày gian khó và rồi cứ thế vỡ òa trong niềm hạnh phúc. 1 tin vui nữa là ba mẹ vừa mua được thêm 2 căn hộ giá rẻ nữa để cho thuê lấy thêm thu nhập. Mẹ giờ sẽ kiêm người quản lý nhà haha. Mẹ cũng có góp vui thêm nữa vì mẹ được research grant cho đề tài nghiên cứu của mẹ, vậy là mẹ cũng kiếm tiền rồi, tuy không hoành tráng như ba, nhưng ít nhất mẹ cảm thấy rất vui và hãnh diện vì mẹ vẫn tự lập, không phụ thuộc. Con gái yêu của mẹ, đó cũng là điều mẹ muốn con ghi nhớ, rằng không gì quý giá hơn độc lập tự do, đó là giá trị lớn nhất của con người.

1 tháng ông bà ở đây, mẹ được nghỉ ngơi hơn một chút, ông bà cứ than ngắn thở dài xót mẹ vì mẹ gầy quá, ông bóp lưng cho mẹ mà hai cục xương sau lưng nhô lên chưa từng thấy, 2 khớp cổ tay thì lật 1 ngày cả chục lần mỗi khi bế con hoặc nhấc đồ nặng vì viêm nên ông bà cứ thương mãi, kêu mẹ phải cai sữa đi thì người mới có sức sống. Sữa mẹ vắt ra giờ trong vắt, không còn một tý chất béo váng sữa nào, mở tủ đá ra so sánh với sữa hồi mới sang mà không tin nổi. Mẹ cai sữa thật nhẹ nhàng, có lẽ cơ thể người phụ nữ chỉ vắt ra được ngần đó tinh túy, 8 tháng qua mẹ vắt bằng 2,3 lần người khác và giờ phải dừng lại để Bing ăn sữa mẹ dự trữ nhé.. Thương con ủn in của mẹ, tủ đá sữa của mẹ cũng đủ để Bing ăn đến khi gần tuổi rưỡi, thế là mẹ yên tâm rồi. Trộm vía riêng về khoản ăn của Bing mẹ không có gì phải lo, con ăn với một sức ăn quá khổng lồ khiến mọi người đều kinh ngạc, và con là siêu ghê gớm của mẹ. Mẹ yêu con ủn ỉn lắm.

Con gái yêu, nhờ ông bà ở đây mà gia đình mình được đi nghỉ mát ở rất nhiều nơi, NZ thật đẹp như trong phim Bing ơi! Bao nhiêu ảnh mẹ đã in hết thành albums rồi, mỗi lần mở ra cho Bing xem, Bing nhận ra ông bà, ba mẹ và Bing Bing là con cười sung sướng lắm!
Mẹ chỉ ước gì ông bà ở lại với gia đình mình mãi, có phải vui không? Nhưng ông bà phải về, vì ông bà còn có Dì Bông, ông bà phải lo cho Dì ăn học đã rồi mới nghỉ hưu bên nhà mình được, Bing nhỉ? Từ khi ông bà về, mẹ rất nhớ ông bà, nhớ lắm, rồi mẹ nhìn Bing, mẹ lại thấy thương Bing y như hồi mới sang đây. Mẹ thương con không có tình thương yêu chăm sóc của ông bà ở bên như các bạn khác.. Nhưng con nhìn mẹ cười rất tươi rồi lại cúi xuống chơi tiếp, mẹ cũng phải cười theo và tự nhủ "chúng mình sẽ vượt qua được hết".

Bing yêu dấu của mẹ, mẹ phải cảm ơn Trời Phật đã thương gia đình mình, cảm ơn con đã luôn là nguồn sức mạnh vô bờ bến của mẹ. Ngày đầu sang đây, mẹ không thể nào nghĩ rằng vài tháng sau mọi thứ lại có thể tuyệt vời đến như vậy, gia đình mình vậy là đã có công cuộc di cư thành công mỹ mãn với 1 sự ổn định rất cao. Năm nay còn 1 việc rất quan trọng nữa và ba mẹ vẫn đang chờ đợi tin vui.

Bing à, con hãy ngủ ngoan trong căn phòng mới của con nhé, những trận đánh lớn giờ đã dần vãn hồi, chúng ta hãy nghỉ ngơi lấy sức để có một ý chí dài, sức khỏe tốt. Cổ tay mẹ cần phải khỏi, mẹ cần phải dừng sút cân, ba cần phải dừng thiếu ngủ hàng đêm vì trông con. Giờ hãy yêu thương nhau thôi bạn Bing nhỉ?

Yêu ba, yêu ủn ỉn, yêu ông bà, yêu cả Dì Bông cách xa nửa vòng Trái Đất