Bing Bing Kute

Tuesday 18 September 2012

Tuần 12: Safe & sound

Những ngày này trôi qua sao chậm như cả thế kỷ. Mốc 12w rồi cũng phải chịu thua tinh thần của mẹ con mình. Mẹ nhìn con qua siêu âm mà niềm vui chen lẫn nỗi lo thường trực. Trộm vía Bing Bing của mẹ vẫn khỏe mạnh & kiên cường. Chỉ có mẹ là yếu đuối khóc nhè phải không bé? Nhìn con yêu qua hình ảnh 4D mà mẹ mừng không nói nên lời. Mẹ vẫn lo lắm vì vết bong vẫn còn nhiều nhưng bác sỹ nói nguy hiểm sẽ ít hơn nhiều sau tuần 12. Chỉ cần mẹ... tiếp tục nằm im bất động trên giường. Mẹ quyết tâm & cả nhà cũng vậy. Nhìn con nghịch ngợm, nhìn nét trên khuôn mặt của con, mẹ chẳng cần liều thuốc nào cả. Mẹ nhìn thấy con nằm ngoan, khuôn mặt dài dài, chiếc mũi cao cao của ba mà trong lòng mẹ như có vườn hoa đang nở giữa mùa xuân. Con là sức mạnh của mẹ, con biết không? Con chưa ra đời mà mẹ đã cần & yêu con như thế này rồi. Mẹ con mình cũng nhau vượt qua những ngày tháng tới nhé! Mẹ sẽ nằm im, dù có phải nằm 9 tháng 10 ngày mẹ cũng sẵn sàng. 

Mẹ vẫn nghén nặng lắm Bing Bing à, mẹ nôn ra cả mũi cả miệng không kiềm chế nổi, giờ mẹ đã dũng cảm ngồi trên xe lăn ra phòng khách nói chuyện với ông bà ngoại rồi, nhưng lúc ông bà nấu ăn mẹ lại vào phòng đóng kín cửa vì sợ mùi. Cuối cùng thì cơn ho dai dẳng & xé ruột xé gan sau 5 tuần cũng đã hết, con yêu à, mọi thứ đều sẽ chịu thua nếu chúng mình không bỏ cuộc, nếu chúng mình có tinh thần, quyết tâm & nghị lực. Cảm ơn Bing Bing, cảm ơn ba Bing Bing đã cho mẹ sức mạnh & niềm tin.

Tuesday 4 September 2012

Tuần 10: Out of my mind

Mọi sóng gió (tưởng chừng) đã qua đi.. Mẹ vẫn cẩn thận nằm nghỉ ngơi trên giường & uống thuốc đầy đủ kể từ ngày ấy. Nhiều ngày ở nhà một mình, mẹ đã rất vui chờ đến 2.9 mọi người được nghỉ 3 ngày cuối tuần. 

Một cơn sét đánh đối với mẹ & cả nhà. Sáng 2.9, mẹ cấp cứu ở Việt Pháp, mẹ choáng váng đứng không vững thì mất quá nhiều máu. Sau này đọc mới biết mỗi lần cấp cứu mẹ bị mất 1.5lit máu. Bác sỹ thông báo tiên lượng rất xấu, bong nhau hơn 50%. Con số chính xác bác sỹ nói với ba mẹ là 10% giữ được con. 

Con à, con yêu có biết cảm giác của ba mẹ lúc nghe bác sỹ nói như vậy như thế nào không bé? Như có ai đó sắp cướp đi mạng sống của mẹ vậy.. Như có ai đấm vào ngay họng mẹ, khiến mẹ không cất nổi tiếng, không thở nổi, chỉ căng họng ra để đỡ lấy cái nhói trong tim. Mẹ cố gắng vớt vát "Tuần trước em vừa khám, bác sThu bảo bình thường rồi mà...". Bà bác sỹ bảo "Thai kmà em, biến đổi khôn lường...". Mẹ không hiểu, cũng không muốn hiểu. Chỉ thấy như người ta đang nói dối vào mặt mình mà mình phải tin. Mẹ sợ không dám nghĩ tới nữa. Ba mẹ lên xe & im lặng. Ông bà ngoại hỏi, mẹ cũng chẳng trả lời nổi. Mẹ sẽ mãi không quên cảm giác ngày hôm ấy. Về nhà, mẹ nằm im và nước mắt chảy ra. 

Ba con thật mạnh mẽ, ba đã an ủi động viên mẹ & mẹ con mình đã vượt qua hết ngày này sang ngày khác, từng ngày từng ngày một. Cùng với nỗi lo sợ thường trực, mẹ còn ốm nghén rất ghê gớm, không ăn được gì, mẹ nôn ngày qua ngày, chỉ dậy nôn rồi lại nằm. Ba con là nguồn động viên tinh thần lớn nhất của mẹ. Ông bà ngoại đã phục vụ mẹ tận giường trong 3 tháng trời. Mẹ không bước chân ra khỏi căn phòng ấy, mọi sinh hoạt cá nhân đều phải ba giúp. Ông bà ngoại mua cho mẹ một cái xe lăn để mẹ không phải bước dù chỉ 1 bước. Đó có lẽ là những tháng ngày đen tối nhất trong đời mẹ... Mỗi ngày, mẹ đều Nam mô A di đà Phật để mẹ con mình bình an, để mẹ không sụp đổ vì nỗi lo và nỗi sợ hãi khủng khiếp này.