Bing Bing Kute

Tuesday 28 August 2012

Tuần 9: Strict bed rest

Một tuần liệt giường & nỗi lo lắng không ngừng. Thật khủng khiếp. Những cơn nghén vẫn đến không ngừng, mẹ không muốn nhìn, không muốn nghĩ đến thức ăn. Mẹ nôn không kiểm soát, mỗi lần thấy mẹ nôn, ba lại thở dài đầy xót xa. Mẹ chỉ uống nước & thuốc. Mẹ không bỏ lỡ dù chỉ một viên. Những cơn ho rũ rượi vẫn hành h, dù có đau có rát thế nào mẹ cũng không uống kháng sinh, mẹ chỉ uống mật ong quất ba hay hấp cho mẹ. Mỗi ngày trôi qua, điều mẹ sợ nhất là thấy máu chảy... Như cắt sâu vào tim m, ba vẫn luôn ở bên chăm sóc và động viên m.

Mẹ đọc & nghiên cứu về hiện tượng này. Đọc tới đọc lui cuối cùng người ta chẳng rõ nguyên nhân nhưng chỉ có một cách chữa duy nhất là nằm bất động, uống nội tiết & thuốc chống co bóp tử cung. Một tuần đã qua đi, mẹ lại đến Việt Pháp và mẹ lại được nhìn thấy Bing Bing của mẹ, bé tí như hạt đậu mà cái chân cứ giơ lên, khiến mọi nỗi lo của mẹ như dừng lại trong giây phút. Bác sỹ nói mọi sự đã qua, giờ mẹ chỉ cần nhẹ nhàng là được. Thuốc thì vẫn uống đến hết 3 tháng đầu. Ra khỏi phòng khám, lần đầu tiên sau nhiều ngày liền mẹ đã nở 1 nụ cười nhẹ nhõm. Mọi người chờ ở ngoài nhìn thấy mẹ cười đều mừng rỡ "Thôi, con mèo nó cười được là được rồi... "

Mẹ vẫn tự trách mình nhiều chuyện. Mẹ lại nghĩ do hôm đó phỏng vấn mẹ đi giày cao gót & leo cầu thang... hay do mẹ bị mất cân bằng nội tiết do làm việc quá căng... Mẹ thương Bing Bing của mẹ, nhưng nhìn con mạnh mẽ, nghe tim con đập từng hồi khỏe khoắn (trộm vía), mẹ thấy mình còn không dũng cảm bằng Bing Bing... Mẹ cảm tạ trời đất vì mọi sự đã qua... Giờ mẹ chẳng màng gì công việc nữa, mẹ sẽ phải tự chăm sóc của sức khỏe của mẹ & của Bing Bing, đó là công việc của mẹ

Wednesday 22 August 2012

Tuần 8: Facing the unknowns

❤ Ngày 21.8.2012, một ngay đen tối & đáng sợ nhất với mẹ, và với ba. Mẹ muốn trong lúc có Bing Bing, mẹ sẽ làm một công việc nhẹ nhàng hơn nên mẹ đã đi phỏng vấn. Đi từ nhà mình lên Thụy Khuê là cả 25 - 30km cả đi lẫn về, đường Lê Trọng Tấn vô cùng sóc vì đang sửa. Khi về đến nhà mẹ thấy mệt & ngồi nghỉ ở đi văng...

Đến trưa khi chuẩn bị ăn cơm mẹ phát hiện bị chảy máu đỏ tươi, không hề ít. Mẹ như không tin vào mắt mình, tâm trí mẹ hoảng loạn, mẹ không dám nghĩ đến điều xấu nhất nhưng tim mẹ rụng rời một nỗi lo sợ vô bờ bến. Mẹ chạy ra với bà ngoại và nói không thành tiếng với cái giọng run run "Mẹ ơi, Mèo bị chảy máu rồi! Mèo bị chảy máu rồi!..." và đưa bàn tay đầy máu cho bà xem...

Bà hốt hoảng, dì Bông hốt hoảng & ông ngoại thì không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bà đặt mẹ nằm nghỉ trên giường & bất động. Dì Bông liên tục nói với mẹ "Không sao đâu, Mèo cứ nằm nghỉ ngơi đi, không sao đâu...". Trong đầu mẹ chỉ cảm thấy một khoảng trống lớn & cứ lớn dần đến khi mẹ không nghĩ được gì nữa. Ông ngoại gọi điện cho ba, chắc khi phóng về ba lo lắng cho mẹ con mình lắm. Ba về, cả nhà đưa mẹ vào Việt Pháp cấp cứu. Mẹ như người mất hồn. Bác sỹ nói mẹ bị bong nhau thai, cần nằm bất động trên giường vài tháng đến khi khỏi, uống thuốc nội tiết và thuốc chống co bóp tử cung. Mẹ được nhìn con trong máy siêu âm, trộm vía Bing Bing của mẹ vẫn ổn. Cả nhà đã có thể thở ra nhẹ nhõm hơn so với lúc trước và mẹ như đã lấy lại được đầu óc & con tim mình... 

Có lẽ chưa có nỗi sợ hãi nào lớn như vậy. Có phải lỗi tại mẹ đi đứng không cẩn thận, hay tại mẹ làm việc kiệt sức trước khi có Bing Bing không? Ba động viên an ủi mẹ nhiều lắm, nhưng mẹ cứ như không nghe được gì, mẹ cứ theo đuổi những suy nghĩ dằn vặt của riêng mẹ. Trách bản thân mình không nghe ba nghỉ việc từ sớm, trách bản thân tự đi mấy chục cây lên Thụy Khuê... Nhưng giờ mẹ sẽ nằm bất động, dù có phải nằm cả 9 tháng 10 ngày mẹ cũng sẽ nằm. Lạy trời lạy phật 2 chữ Bình An

Tuesday 14 August 2012

Tuần 7: Morning sickness & cough

Được 2 tuần ăn uống thật tốt, mẹ Mèo bắt đầu bị nghén, không muốn ăn gì cả, ngửi mùi thức ăn dầu mỡ là khó chịu lắm. Bị nghén thế này hơi bị sớm, mẹ chưa kịp nạp năng lượng cho bé con của mẹ. Có những ngày mẹ chẳng ăn được gì, hoặc ăn rồi nôn. Bên cạnh mẹ lúc nào cũng là một thùng rác & giấy ăn. Cứ thế, một ngày mẹ ói không biết bao nhiêu lần, ăn hay không ăn cũng vẫn ói. Thứ duy nhất mẹ muốn là nước. Chỉ cần có nước là mẹ cảm thấy ổn hơn. Vì không ăn được gì nên đến chiều tối mẹ bắt đầu thấy lả lả, nằm bẹp trên giường nửa ngủ nửa nghỉ. Ba đi làm về và ôm ấp mẹ đúng như một con mèo hen.

Thế đã yên, từ lúc đi Mũi Né về là mẹ bắt đầu bị ho rũ rượi vì Hà Nội thay đổi thời tiết, 2 cơn bão hè liên tục. Mẹ ho đến quặn cả bụng. Ho đến rút ruột rút gan, không sao ngớt. Mẹ phải nghỉ làm. Cũng tốt quá, mẹ muốn xin nghỉ hẳn luôn vì mẹ lo lắng công việc ở McKinsey sẽ có hại cho bé con của mẹ. Bình thường làm mẹ cũng đã vắt kiệt sức mình rồi, làm đến đêm khuya, ăn uống fast food tại chỗ, mẹ không muốn Bing Bing của mẹ phải chịu cảnh đó. Ba thì khuyên mẹ nghỉ lâu rồi, nghỉ để lấy sức khỏe trước khi mang thai mà mẹ lại tham công tiếc việc nên giờ ba nói mẹ nghỉ, mẹ cũng đồng ý lắm. Với lại, đi làm ở McKinsey sao được khi cứ nôn ọe & ho rũ rượi thế này.. Không có gì quan trọng hơn Bing Bing hết